Giờ anh không còn là người đàn ông yêu thương vợ ngày nào, anh đã biết cặp bồ và ra ngoài tìm kiếm con riêng. Biết nguyên nhân khiến chồng đổ đốn như vậy là tại mình không biết đẻ Linh chủ động ly hôn chồng, ai ngờ anh không 1 lời níu kéo ký đơn ly hôn và tuyên bố.
– May quá, cuối cùng cô cũng chịu ly hôn. Bồ của tôi có bầu sắp sinh rồi. Chúng ta có duyên nhưng không có phận với nhau, mà tôi thì không thể để gia đình tuyệt tự được.
– Em hiểu, em không hề trách anh, bởi lỗi là tại em .
Ly hôn chồng, dọn đến nơi khác ở Linh thấy cô đơn và buồn tẻ lắm. Thế nhưng cuộc sống độc thân lại khiến sự nghiệp của Linh càng phát triển. Công ty cô mở ngày càng ăn nên làm ra, thu nhập mỗi năm hàng tỷ đồng. Giờ Linh ở biệt thự, đi siêu xe nhưng cô từ chối tất cả lời yêu đương, tỏ tình của những người đàn ông. Bởi Linh sợ, sợ 1 lần nữa bước vào hôn nhân rồi lại phải chia lìa khi không thể cho họ 1 đứa con.
Thế rồi nhân một dịp Linh đi dã ngoại cùng nhân viên trên núi. Gần sáng, Linh dậy leo lên đồi dạo chơi thì cô chết sững thấy đứa bé sơ sinh đỏ hỏn bị bỏ rơi ở đó. Nó đói sữa khóc thét lên, người lạnh toát vì sương đêm. Ôm lấy đứa bé về pha sữa cho nó uống, ru nó ngủ Linh rơi nước mắt vì nhớ đến 5 đứa con xấu số của mình. Hơn lúc nào hết tình mẫu tử lại trở lên thiêng liêng với Linh thế này. Chờ 1 ngày mà không thấy ai tới nhận đứa bé, Linh nghĩ mẹ nó đã nhẫn tâm bỏ rơi đứa nó thế này. Cô thì khát khao cháy bỏng được làm mẹ vậy mà có những kẻ tàn nhẫn vứt bỏ con mình đi.
Đưa đứa bé về nhà làm thủ tục nhận con nuôi, Linh chăm bẵm, nâng niu nó như con đẻ của mình. Từ ngày có nó Linh hạnh phúc lắm, cứ đi làm là cô nhớ nó điên dại và chỉ mong về nhà được ẵm nó vào lòng. Thế nhưng từ khi nhận đứa bé là con nuôi thì chuyện làm ăn của Linh gặp trục trặc khá lớn.
Sau 3 tháng chống cự, công ty Linh chính thức phá sản, nợ tiền nhân viên. Ngôi biệt thự và xe cũng như mọi tài sản của Linh bị ngân hàng tịch thu hết. Ôm con về quê sống Linh gạt nước mắt tiếc nuối, buồn tủi. Cả đời cô cố gắng để rồi mọi thứ tan biến hết trong vòng 3 tháng. Nhưng thôi, cô chấp nhận tất cả bởi với cô giờ bé Len (đứa bé Linh nhặt về) là tài sản vô giá nhất.
Thế rồi 1 đêm ngủ Linh nằm mơ, cô mơ thấy anh người yêu cũ hiện về người đầy máu me và đôi mắt đầy sự oán hận chất chứa. Anh ta tới bóp cổ Linh rồi thả ra cười điên dại.
– Cuối cùng tôi cũng trả thù được cô. Tôi cũng lấy đi được tất cả mọi thứ của cô.
– Anh… anh chết rồi sao không để em yên? Ngày đó là anh bị tai nạn chết chứ đâu phải em hãm hại anh gì chứ?
– Cô không giết tôi, nhưng cô gián tiếp làm điều đó. Cô biết vì sao tôi bị tai nạn, vì sao cô mất hết 5 đứa con, ly hôn chồng, khuynh gia bại sản không?
– Tại sao?
– Là vì ngày tôi và cô yêu nhau, cô có bầu 5 tháng với tôi rồi. Chúng ta đã chuẩn bị đám cưới đâu vào đấy, vậy mà gã chồng cô đến cô sẵn sàng phá cái thai đó đi, chia tay tôi để cưới anh ta vì anh ta giàu có hơn tôi. Biết cô phá thai, bỏ tôi, tôi sốc mà đi tìm cô hỏi tại sao thế nhưng vì quá tức giận tôi lái xe nhanh và rồi đâm vào xe tải mất. Trước lúc chết tôi đã nguyền rủa cô, nguyền rủa cô cả đời này không được làm mẹ, bất hạnh, mất hết những thứ đáng giá bên mình. Đứa trẻ cô nhặt về nuôi không lâu nữa mẹ nó cũng đến nhận thôi, hoặc là cô cứ giữ nó ở bên mình nó sẽ khắc cô, không những khiến cô trắng tay mà còn mất mạng nữa. Cái giá cho sự phản bội, bỏ con mình cô thấy thế nào?
– Anh… tại sao anh lại nguyền rủa tôi thế, anh chết cũng không thôi oán hận tôi ư?
– Đúng, tôi yêu cô và cũng hận cô nhất trên đời! Cô không bao giờ được hạnh phúc đâu. Haha.
Tỉnh dậy Linh toát mồ hôi sợ hãi, nhìn sang con vẫn ngủ ngon. Nhớ lại giấc mơ đó Linh càng sợ và thấy hình như đây là cái giá cô phải trả cho tội lỗi trong quá khứ của mình. Đúng như điềm báo, mấy ngày sau bố đứa bé đến nhận con và Linh phải trả nó về cho bố nó.
Mất nốt đứa con nuôi Linh như mất đi tất cả. Cô rơi vào trầm cảm rồi tâm thần, lúc nào cũng ôm chặt cái gối nói là con mình và giữ chặt lấy nó lúc thì cười lúc thì khóc. Lẽ nào đây là cái giá Linh phải trả cho hành động “phá thai” của mình? Và chuyện nhân quả là có thật?